Tàng Thư Viện

[Dịch] Bỉ Ngạn Chi Chủ

#54 Chương 54: Xin một bát, tặng một viên (2)

“Lưu lão bản, ta đã không còn là bổ đầu nữa, trước đây đã từ quan với huyện tôn, nay cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.”

Trang Bất Chu vỗ vỗ vai Lưu Đại Thủy, lắc đầu nói.

“Chuyện này...”

Lưu Đại Thủy nghe xong, nhất thời không biết phải làm sao. Lòng đau nhói, tại chỗ suýt nữa lại ngất đi.

Gã nhìn ra, lão ăn mày kia chẳng phải phàm nhân, thực lực quỷ dị khó lường, lại có thể khiến gã tự tay đưa bánh bao ra. Kỳ nhân như vậy, phàm nhân như gã nào dám trêu chọc. Giờ ngay cả Trang Bất Chu cũng không quản được, vố này xem ra phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi. Lòng gã nghẹn lại, khó chịu vô cùng.

“Hề hề, ăn bánh bao của ngươi, tặng ngươi một viên ô nê hoàn.”

Lão ăn mày cười hề hề liếc nhìn Lưu Đại Thủy, đột nhiên đưa tay không ngừng xoa xoa trên người, từ trong nách vo ra một viên thuốc đen kịt. Viên thuốc vừa lấy ra liền bốc lên một trận mùi hôi thối nồng nặc, đám đông xung quanh không khỏi lùi lại, khó lòng chịu nổi. Thế nhưng, lão ăn mày lại cười cợt tiện tay ném viên ô nê hoàn đó vào miệng Lưu Đại Thủy, viên ô nê hoàn vừa vào miệng đã tan chảy. Muốn nôn cũng không sao nôn ra được.

“Ngươi... ngươi... ngươi...”

Lưu Đại Thủy một hơi nghẹn trong lồng ngực, hoàn toàn không thể thở nổi. Ta bố thí cho ngươi bánh bao, ngươi lại dám cho ta ăn viên ô nê hoàn vo từ cặn bẩn trên người, quả là khinh người quá đáng!

Ngay tại chỗ, gã chỉ vào lão ăn mày, sắc mặt tím đen, “bịch” một tiếng ngã vật xuống đất, đã mê man bất tỉnh.

“Tiểu huynh đệ.”

Lão ăn mày nheo mắt nhìn Trang Bất Chu rồi hỏi: “Lời nói vừa rồi của ngươi dường như có điều bất mãn với lão ăn mày ta. Chẳng lẽ cho rằng ta vừa làm sai sao?”

“Lão tiền bối chẳng lẽ cho rằng chính mình làm là đúng sao?”

Trang Bất Chu hỏi ngược lại, nhìn Lưu Đại Thủy đang ngã dưới đất, khẽ nhíu mày nhưng không lập tức đến kiểm tra.

“Chủ tiệm bánh bao này, rõ ràng trong tiệm có nhiều bánh bao như vậy, lão ăn mày ta đến hành khất, chỉ xin một cái bánh bao để lót dạ lại bị cự tuyệt. Keo kiệt bủn xỉn đến vậy, há chẳng đáng ghét sao? Lão ăn mày ta trừng phạt nhỏ để răn đe lớn, sau này gã có sự thay đổi, há chẳng phải là một chuyện tốt sao, sai ở chỗ nào chứ?”

Lão ăn mày dường như chẳng hề cảm thấy mình có lỗi.

“Phàm là hành khất, đều lấy tự nguyện làm gốc. Tự nguyện cho là hành khất, cưỡng đoạt là cường đạo.”

“Lưu lão bản tiệm bánh bao tuy keo kiệt, nhưng bánh bao là vật sở hữu của gã. Cho ngươi là tình nghĩa, là thiện tâm; không cho ngươi, đó là bổn phận, không có lỗi với ai. Ngươi lại cưỡng ép đòi hỏi, thi triển thần thông, khiến người ta không thể không đưa. Cách làm này khác gì cường đạo? Khi ngươi lấy của người làm việc nghĩa cho mình, có từng nghĩ qua, Lưu lão bản mỗi ngày đều lấy tiệm bánh bao này làm kế sinh nhai, bánh bao mất đi thì nhà gã sẽ phải chịu tổn thất. Tổn thất này, ai sẽ gánh chịu?”

“Hơn nữa, cho dù muốn bố thí, đó cũng nên là Lưu lão bản tự mình làm, chứ không phải lão tiền bối vượt quyền làm thay. Giờ lại còn dùng thủ đoạn ác liệt như vậy đối với gã, điều này e rằng có chút quá đáng rồi.” Trang Bất Chu hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Hành vi nhét ô nê hoàn vào miệng người khác là điều hắn không thể chấp nhận.

Bất kể đó là thứ gì, hắn cũng không đồng tình.

“Thú vị, không ngờ nơi nhỏ bé này lại có một tuấn kiệt trẻ tuổi thú vị như ngươi, không tệ, thật sự không tệ.”

Thiên Mệnh Cái cẩn thận nhìn Trang Bất Chu mấy lượt, nhếch miệng cười, không có ý định tiếp tục tranh luận với hắn. Lão cầm bát lên, xoay người bước vào trong đám đông.

“Giày rách, mũ rách, áo trên thân cũng rách.”

“Ngươi cười ta, hắn cười ta, một cái bát, một cây gậy, phụng thiên làm ăn mày.”

“Phụng thiên hành khất ngươi liền phải cho ta.”

“Xin một bát, tặng một viên, ngươi ta không còn nhân quả.”

Vừa đi vừa hát, trong nháy mắt, lão đã chìm vào đám đông, biến mất không thấy tăm hơi.

Thật như một tiền bối cao nhân tiêu dao chốn hồng trần.

“Ai da!!”

Lúc này, Lưu Đại Thủy đang mê man đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn: “Đau chết ta rồi!”

Phụt!!

Gã từ dưới đất bật dậy, đoạn há miệng phun ra một ngụm máu đen xuống đất. Khí đen trên mặt gã lập tức biến mất.

“Phu quân, người sao rồi? Sao lại thổ huyết thế này?”

Lưu thị thấy vậy, vội vàng hỏi.

“Kỳ lạ, ta không sao, tim ta sao lại không đau nữa rồi?”

Lưu Đại Thủy sờ sờ vị trí trái tim, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Phải biết rằng, gã vừa rồi chính là một trận đau thắt tim, đau đến ngất đi. Gã từ nhỏ đã mắc bệnh, là bệnh tim, cũng từng mời Khương Cửu Châm xem qua, châm cứu vài lần, nhưng bệnh tim này là bệnh nan y, thuốc thang khó cứu. Với y thuật của Khương Cửu Châm cũng chỉ có thể khống chế, không thể khỏi hẳn. Bình thường, gã vẫn luôn có cảm giác đau âm ỉ.

Chính vì biết mình mắc căn bệnh này, Lưu Đại Thủy những năm qua vẫn luôn liều mạng kiếm tiền, không chỉ vì nuôi gia đình, mà còn là để vạn nhất bản thân có xảy ra chuyện gì, có thể để lại một khoản tích cóp, giúp thê nhi duy trì cuộc sống.

Đây cũng là nguyên do gã từ trước đến nay cực kỳ keo kiệt, một chút lợi lộc cũng không muốn nhường.

Nhưng giờ đây, gã lại phát hiện, tim của mình lại đập mạnh mẽ đến vậy, một sức sống chưa từng có đang tuôn trào.

“Khỏi rồi, lẽ nào bệnh tim của ta đã khỏi? Sao có thể chứ? Sao lại đột nhiên khỏi được, lẽ nào là viên ô nê hoàn kia.”

Lưu Đại Thủy ngây người lẩm bẩm.

Trong mắt gã tràn đầy vẻ khó tin.

Tình cảnh này, thật quá đỗi bất ngờ.

“Mau, mau đi mời Khương đại phu.”

Lưu Đại Thủy hoàn hồn, vội vàng dặn dò Lưu thị.

“Lưu Đại Thủy có bệnh, bệnh của gã vậy mà lại khỏi rồi?”

Trang Bất Chu nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ của gã, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc.

[Dịch] Bỉ Ngạn Chi Chủ

Thông tin truyện