Tàng Thư Viện

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

#71 Chương 71: Mỗi người một biến cố, người chó gà cạn chén (2)

Trương Nhị liếc nhìn Triệu Tử Nghiêu đang mặt mày ấm ức, sau đó nói đầy ẩn ý: "Đương nhiên là khỏe, nếu ngươi cũng gia nhập thì càng tốt hơn."

Ngoại trừ Hồ Bất Quy, mấy người ở đây đều nghe hiểu.

Dù sao thì Từ Trường Thanh, Triệu Tử Nghiêu, Triệu Anh là ba người cùng trở thành đệ tử chính thức.

Từ Trường Thanh nhún vai: "Đa tạ Trương sư huynh coi trọng, nhưng ta hiện đang theo Lý Tam Tài sư huynh, tạm thời không dứt ra được."

Trương Nhị nghe vậy nhướng mày, bất giác tiến lên mấy bước, đến trước mặt Từ Trường Thanh, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều là hình bóng của đối phương, sau đó cười lạnh nói: "Ta biết ngay người giúp ngươi năm đó là Lý Tam Tài, đáng tiếc so với biểu huynh Trương Tố của ta, y chung quy vẫn kém một chút."

Từ Trường Thanh mỉm cười: "Trương Tố sư huynh à, lần trước ta có gặp y ở tiệc sinh nhật của Lý Linh Bích, tiếc là y đi vội quá, chúng ta không kịp hàn huyên."

Lời này vừa nói ra, đồng tử Trương Nhị lập tức co rút lại, sau một hồi kinh nghi bất định, gã quay mặt đi, quát lớn với Triệu Tử Nghiêu và Triệu Anh sau lưng: "Ngẩn ra đó làm gì, đi!"

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của đối phương.

Từ Trường Thanh nở một nụ cười mỉa mai.

Trương Nhị vốn định dùng biểu huynh Trương Tố để chọc tức hắn.

Dù sao chuyện lần trước vẫn còn sờ sờ ra đó.

Kết quả không những không thành công, ngược lại còn bị dọa cho một phen.

Địa vị của Lý Tam Tài trong linh điền quả thực không bằng Trương Tố, điểm này ai cũng thấy rõ.

Nhưng y lại có một ưu thế mà rất nhiều người không có.

Đó chính là đường đệ Lý Linh Bích.

Vị thiên tài tam linh căn tương sinh này không chỉ sắp đột phá đến Kim Đan kỳ.

Mà điều khiến Trương Nhị sợ hãi hơn, chính là sư tôn đứng sau lưng y.

Đó là một vị Nguyên Anh Chân Quân mà cả Trương gia cũng không dám đắc tội.

Hồ Bất Quy mặt mày khó chịu hỏi: "Tên ngu này là ai vậy?"

Từ Trường Thanh lắc đầu: "Cũng xem như nửa người quen."

Hồ Bất Quy bĩu môi: "Người này nói chuyện thật đáng ăn đòn."

Từ Trường Thanh lại chẳng hề để tâm, mà lên tiếng gọi: "Đi thôi, về nhà thôi."

Lập tức, hai người rời khỏi chợ Hồng Phong Cốc.

Nửa đoạn đường đầu, vẫn dùng phi hành chỉ hạc.

Thấy lối vào Linh Thú Cốc ngày càng gần, Hồ Bất Quy liền triệu hồi linh thú lạc đà, sau đó cười ha hả nói: "Từ đạo hữu, chúng ta năm sau gặp lại nhé!"

"Được, năm sau gặp!"

Từ Trường Thanh chắp tay hành lễ.

Rất nhanh, Hồ Bất Quy đã đi xa.

Từ Trường Thanh thì một mình điều khiển phi hành chỉ hạc.

Cuối cùng cũng về đến nhà trước khi mặt trời lặn.

"Gâu gâu!"

Con chó vàng hưng phấn cọ tới cọ lui bên chân chủ nhân.

Trân Châu Kê vẫn như cũ, đứng trên tay vịn của ghế.

Trông như quân lâm thiên hạ, thực chất một đôi mắt đen láy cứ đảo liên tục.

Không biết đang suy tính điều gì.

Từ Trường Thanh ngồi xổm xuống, xoa đầu chó cười nói: "Đã có đạo hữu đặt tên cho ngươi rồi, sau này cứ gọi là 【Vượng Vượng】 nhé!"

"Gâu gâu!"

Vượng Vượng toe toét cười ngây ngô.

Từ Trường Thanh đứng dậy, vừa đi về phía nhà bếp vừa lẩm bẩm: "Hôm nay ở chợ Hồng Phong Cốc xảy ra rất nhiều chuyện..."

Hắn cũng không quan tâm Vượng Vượng và Trân Châu Kê có hiểu hay không.

Cứ tự mình kể lể.

Dù sao, ở đây cũng không tìm được người sống thứ hai.

Năm nay, là năm thứ hai hắn xuyên hồn đến đây.

Cũng là năm đầu tiên trở thành đệ tử chính thức.

Năm ngoái, chỉ có linh mễ và Vượng Vượng làm bạn.

Còn năm nay không chỉ có thêm một con Trân Châu Kê.

Ngay cả cơm nước cũng phong phú hơn hẳn.

Khoai lang nướng, cải thảo xào ớt, trứng xào ớt, nửa quả dưa hấu, các loại bánh ngọt.

Bất kể là món hắn tự chuẩn bị, hay là mua ở chợ Hồng Phong Cốc.

Tóm lại là một đống lớn, bàn cũng không bày hết được.

Rất nhanh, một người, một chó, một gà ngồi quanh bàn.

Trước mặt là những món ăn nóng hổi.

Từ Trường Thanh tự tay đổ đầy nước vào bát của Vượng Vượng và Trân Châu Kê, sau đó lại rót đầy một chén rượu linh mễ vào chén rượu nhỏ của mình, rồi giơ lên: "Vượng Vượng lại lớn thêm một tuổi, sau này ngoan ngoãn trông nhà, đừng chạy lung tung nữa.

Trân Châu Kê đừng lúc nào cũng lo ngay ngáy, muốn ăn thịt ngươi thì ta đã làm thịt từ lâu rồi.

Còn ta, năm nay xem như cũng đã cố gắng, nhưng phải bỏ kiêu căng nóng nảy, sang năm phấn đấu tốt hơn.

Cạn chén!!!"

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

Thông tin truyện