Tàng Thư Viện

[Dịch] Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh

#63 Chương 63: Tuyệt giao (2)

Cùng lúc đó, trong đầu một luồng kim quang chợt lóe lên:

【Thiên đạo đền đáp người cần cù, ắt sẽ thành công】

【Thông Tí Quyền đại thành (1/2000)】

Trần Khánh chậm rãi thở ra một hơi dài, trong mắt tinh quang chợt lóe rồi vụt tắt.

Thông Tí Quyền cuối cùng cũng đã đại thành.

Lúc này, hơi thở của hắn đã hòa làm một với động tác quyền pháp, khi phát lực thì "dĩ khí vận lực", kình lực toàn thân thông suốt, thật sự đạt đến cảnh giới "nội ngoại hợp nhất".

Đả pháp vô cùng khó luyện, không chỉ cần ngộ tính mà còn cần tháng năm dài đằng đẵng mài giũa.

Nhìn khắp Chu viện, hiện tại chỉ có một mình Chu Lương đạt đến cảnh giới quyền pháp đại thành.

“Cơ hội đỗ Võ Khoa lại tăng thêm vài phần.” Trần Khánh thầm nghĩ.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Khánh không ngừng củng cố cảnh giới quyền pháp đại thành, đồng thời càng tập trung hơn vào việc nghiền ngẫm kỹ xảo tôi luyện Ám Kình.

Ám Kình và Minh Kình hoàn toàn khác nhau, sự tinh diệu của nó nằm ở ba điểm.

Kình lực nội thấu: Lực không hiện ra bên ngoài, nhưng có thể xuyên qua máu thịt của đối thủ, trực tiếp làm tổn thương nội tạng.

Tùng nhu phát lực: Trông như không dùng sức, nhưng thực chất lại thông qua các khớp xương nối tiếp nhau mà phóng ra kình đạo cực lớn.

Khả năng khống chế cực mạnh: Có thể tùy ý điều chỉnh độ nông sâu, cương nhu, nhanh chậm của kình lực, thậm chí đánh người như treo tranh, đánh bay đối thủ mà không làm tổn thương bề ngoài.

Mà mấy ngày nay, không khí trong Chu viện vô cùng kỳ quái.

Trịnh Tử Kiều dường như đã hạ mình, thường xuyên chủ động tìm Tần Liệt nói chuyện, cố gắng hàn gắn mối quan hệ.

Bề ngoài hai người dường như đã đạt được một sự hòa giải nào đó, nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra, mối quan hệ cùng nhau luận bàn, vui vẻ nói cười ngày trước đã không còn nữa, trong không khí tràn ngập một sự ngăn cách vô hình.

La Thiến thì đã mấy ngày liền không lộ diện trong viện.

Vòng quan hệ thân thiết từng khiến vô số đệ tử phải ngưỡng mộ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tan rã, khiến người ta không khỏi thổn thức.

Vì tham gia tiễu phỉ lại có chút chiến công, nên Tần Liệt dạo này vô cùng bận rộn.

Phú thương đến Chu viện bái phỏng nườm nượp, thậm chí quản sự của Ngũ Đại thế gia cũng thường xuyên đến cửa, đều muốn tranh thủ lúc Tần Liệt chưa hoàn toàn nổi danh khắp Cao Lâm mà đi trước một bước chiêu mộ vị tuấn kiệt trẻ tuổi có tiền đồ vô lượng này.

Cửa Chu viện đông như trẩy hội, náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Người vui nhất không ai khác ngoài Chu Lương, ngày nào ông cũng cười không khép được miệng, đối với kỳ Võ Khoa sắp tới tràn đầy kỳ vọng chưa từng có.

Mỗi ngày sau khi luyện công xong, ông lại đều đặn bồi dưỡng riêng cho Tần Liệt, tận tình chỉ điểm những chỗ thiếu sót của hắn.

Những cảnh này lọt vào mắt các đệ tử khác trong viện, sự ngưỡng mộ gần như muốn tràn ra khỏi tròng mắt.

Hôm đó, Trần Khánh luyện quyền xong, đạp lên ánh tà dương trở về Á Tử Loan.

Khu thuyền liền vốn yên tĩnh lúc này lại ồn ào khác thường, con lạch nhỏ hẹp bị chặn đến mức nước không thể lưu thông.

Trong không khí tràn ngập mùi cá tanh khó chịu và những lời bàn tán ghìm giọng.

Lòng Trần Khánh hơi chùng xuống, hắn bước nhanh về phía trước, vừa hay thấy Cao thúc hàng xóm mặt trắng bệch co rúm ở rìa đám đông, toàn thân run rẩy.

“Cao thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Khánh chen vào hỏi.

Cao thúc dường như bị dọa sợ hết hồn, môi run bần bật: “Vì một hoa nương trên Hà Thượng Phù Ốc mà hắn đã đi vay nặng lãi! Bọn cho vay dẫn theo bốn tên đả thủ vai u thịt bắp, nói là nợ năm lạng bạc, ba tháng đã thành hai mươi lạng! Tiểu Xuân không trả nổi, chúng nó liền đập vỡ chum gạo nhà Đại Xuân, phá cả tủ, ngay cả chiếc trâm bạc làm của hồi môn của vợ Đại Xuân cũng bị cướp đi mất...”

Ông nói năng lộn xộn, trong mắt tràn đầy sợ hãi chưa tan.

“Cái gì?”

Vương thúc bán cá xách giỏ cá loạng choạng hai bước, “Thằng bé hôm kia còn đến chỗ ta mua nửa cân tôm sông, nói là nấu canh bồi bổ cho phụ thân nó, trông có vẻ chu đáo lắm mà...”

“Chu đáo cái gì!” Thúy Hoa bán đậu hũ nhổ một bãi nước bọt, “Tháng trước ta còn thấy nó lén lút ở con hẻm sau Hà Thượng Phù Ốc, nhét bánh hoa quế vào trong thuyền.”

Những ngư dân xung quanh cũng chen chúc vào nhau, ghé tai thì thầm, trên mặt phần lớn là vẻ khó tin.

Ai mà ngờ được, Tiểu Xuân ngày thường trông thông minh lanh lợi, đang học việc ở Vạn Bảo Đường, lại có thể mê mẩn hoa nương, còn gây ra họa lớn ngập trời như vậy?

Trần Khánh im lặng lắng nghe, trong lòng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ nặng nề lắc đầu.

Ngày đó tình cờ thấy bộ dạng thảm hại của Tiểu Xuân bị ném ra ngoài, hắn không phải là không khuyên can, đáng tiếc đối phương đã lún quá sâu vào vũng bùn, coi lời hắn như gió thoảng bên tai.

Trong ba thứ cờ bạc, gái gú, thuốc phiện, gái gú là thuốc độc xuyên ruột, nhưng cái si mê vì mỹ nhân này mới là cái gai đâm vào da thịt không rút ra được, đâm đến máu thịt be bét mà vẫn ngỡ là mật ngọt.

Đúng lúc này, hắn thoáng thấy một bóng người quen thuộc giữa đám đông, là Nhị Nha.

Nàng làm nha hoàn sai vặt trong nhà phú hộ, ngày thường gần như ở nhà chủ, hiếm khi trở về.

Bản thân Trần Khánh cũng suốt ngày ngâm mình ở Chu viện luyện công, thỉnh thoảng đi tuần tra, hai người từ lần gặp gỡ trước đó gần như chưa từng gặp lại.

Nhị Nha cũng nhìn thấy Trần Khánh, như vớ được cọng rơm cứu mạng mà chen tới, níu chặt lấy tay hắn.

Ngón tay nàng lạnh buốt, giọng nói run rẩy không thể kìm nén, “A... A Khánh, ngươi thấy không? Tiểu Xuân vừa rồi bị đánh thảm quá... Bọn người đó... bọn người đó quả thực không phải người, quá đáng sợ...”

Nàng vừa nói vừa kinh hãi nhìn khắp bốn phía, dường như bọn hung đồ vẫn còn ở gần đây.

Trần Khánh vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh: "Không sao nữa rồi, bọn chúng đã đi rồi."

Nhị Nha nghe vậy, thân thể căng cứng mới dần buông lỏng, thở phào một hơi dài, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ kinh hãi bất an, cảnh giác nhìn quanh.

Hai người đứng ở rìa đám đông hỗn loạn, hàn huyên vài câu về tình hình gần đây.

Qua lời Nhị Nha, hắn biết được Lương Bát Đấu bây giờ đang theo tam gia của hắn ở huyện nha, xuôi chèo mát mái, vô cùng đắc ý, nghe nói chẳng bao lâu nữa sẽ có thể tiếp nhận chức Đao Bút Thư Lại của tam gia, hiển nhiên đã trở thành người có thể diện nhất ở Á Tử Loan.

Trong giọng nói của Nhị Nha, tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và ao ước không hề che giấu.

Còn Lý Hổ, từ sau lần gặp mặt trước thì bặt vô âm tín, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.

Từ Phương thì càng không cần phải nói, sớm đã là người của một thế giới khác, Nhị Nha và nàng cũng không còn liên lạc gì nữa.

"Ta phải về rồi,"

Nhị Nha đột nhiên nói, giọng nói mang theo một tia mệt mỏi khó phát giác, "Ngày mai còn phải dậy thật sớm về nhà chủ làm công, không thể chậm trễ được."

Nàng vừa nói, vừa bất giác sửa lại vạt áo vải thô, giọng điệu mang theo sự cẩn trọng và lo âu đã thành thói quen, "Nếu muộn, e rằng lão gia lại trách phạt."

Lời còn chưa dứt, nàng đã vội vàng xoay người, đi về phía chiếc thuyền liền cũ nát của nhà mình, bóng lưng trông có phần còng xuống dưới ánh sáng lờ mờ.

Trần Khánh đứng tại chỗ, dõi mắt nhìn theo bóng Nhị Nha khuất dần giữa những chiếc thuyền san sát, khẽ nhíu mày, chìm vào suy tư.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Nhị Nha.

Nàng thiếu nữ thẳng thắn, thậm chí có phần lỗ mãng ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là một Nhị Nha ăn nói cẩn trọng, khúm núm, trong lời nói còn mang theo vài phần ý tứ lấy lòng.

Thần thái cử chỉ ấy đã nhuốm đầy dấu vết của kẻ làm nô tỳ trong nhà cao cửa rộng, toát ra một vẻ hèn mọn đã bị quy củ và trừng phạt mài mòn hết góc cạnh.

Trần Khánh trong lòng đã rõ.

Nhà giàu tường cao sân sâu, quy củ nghiêm ngặt, hở một chút là đánh mắng.

Nhị Nha nhất định đã chịu không ít khổ cực, phải chịu không ít lần trách phạt ở nơi đó, mới bị mài giũa thành bộ dạng bây giờ.

Thế đạo này, sống thôi đã khó, huống chi là giữ lại chút góc cạnh khi sinh ra làm người.

[Dịch] Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh

Thông tin truyện