Tàng Thư Viện

[Dịch] Bỉ Ngạn Chi Chủ

#63 Chương 63: Tâm Như Thánh Hiền (1)

【Cầu đề cử, cất giữ】

Một mỹ phụ trung niên dáng vẻ yêu kiều khẽ cười, vung vẩy chiếc khăn lụa, giọng nói đầy quyến rũ vang lên bên tai. Trang Bất Chu định thần nhìn lại, cảnh tượng xung quanh khiến hắn âm thầm rùng mình. Hóa ra, nơi hắn đang đứng là một tòa các lầu rộng lớn, khắp nơi là tiếng oanh ca yến hót, từng tốp nữ tử ăn mặc lộng lẫy, thỏa sức khoe ra vẻ đẹp nhất của bản thân. Núi non trùng điệp, ẩn hiện thấp thoáng. Làn da như tuyết, câu hồn đoạt phách.

"Đây là Phong Nguyệt Lâu!"

Trang Bất Chu thầm kêu không ổn, nếu nói trong Hồng Lâu, nơi hắn không muốn dính vào nhất chính là Phong Nguyệt Lâu này.

Nơi đây có quá nhiều thủ đoạn câu dẫn lòng người, một khi đã bước vào, muốn thoát ra thật sự là chuyện khó. Biết bao anh hùng hào kiệt đã phải khom lưng tại đây. Lúc vào thì sinh long hoạt hổ, lúc ra thì gầy trơ xương, cuối cùng hóa thành một bộ khô cốt.

Hãy nhớ kỹ tên miền trang web phát hành đầu tiên 𝕥𝕨𝕜𝕒𝕟.𝕔𝕠𝕞

Trước đó, hắn đã tận mắt chứng kiến những thi thể bị hút cạn tinh khí.

Đây là kiểu chết khiến đàn ông đê mê nhất, nhưng cũng là kiểu chết đáng sợ nhất.

Chốn phong nguyệt, trước kia Trang Bất Chu từng lui tới, không hề kiêng kỵ những nơi này, nhưng Phong Nguyệt Lâu trong Hồng Lâu này, hắn thực sự có chút e sợ. Nữ nhân ở đây, chưa chắc đã là người.

Phóng mắt nhìn quanh, có thể thấy Phong Nguyệt Lâu rất lớn, chỉ riêng tầng một thôi, nhìn thoáng qua đã thấy rộng đến kinh người, không ai biết có thể chứa được bao nhiêu người. Trên sân khấu ở giữa, có những vũ nương yêu kiều đang múa lượn, điệu múa không hề tầm thường, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều mang một sự mê hoặc khó tả, thu hút mọi ánh nhìn.

Xung quanh sân khấu, bày biện những chiếc bàn ghế, trên đó đặt rượu hoa. Từng tốp nữ tử đứng bên sân khấu, kẻ gầy người béo, cao thấp khác nhau, khiến người ta hoa cả mắt.

"Vị công tử này, đã vào Phong Nguyệt Lâu thì sao có thể ra về tay không, công tử xem, ở đây có đủ loại cô nương, bất kể người muốn cao, thấp, béo, gầy, ở đây đều có thể thỏa mãn. Vào đây tức là có duyên, ở đây không cần tốn tiền, người có thể tùy ý chọn, chọn ai cũng được, chọn mấy vị cũng không sao. Ở đây, tất cả đều là để công tử hưởng thụ dịch vụ thoải mái nhất, cuộc sống tươi đẹp vô lo nhất."

Mỹ phụ kia khẽ cười nói.

Số lượng nữ tử bên sân khấu đâu chỉ trăm người, quả thực loại nào cũng có thể tìm được. Không sợ ngươi không chọn, chỉ cần chịu chọn, thì luôn có một người hợp ý ngươi. Có thể nói, ở đây là một thử thách cực lớn đối với tâm tính và ý chí.

Nhìn qua, quả thực là mãn viên xuân sắc không ngăn được, vạn đóa hạnh hồng ngay trước mắt.

"Mỹ nhân, ở đây toàn là mỹ nhân! Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ, nếu thực sự là mơ, vậy thì hãy để ta chết trong giấc mơ này, đừng tỉnh lại nữa. So với mụ vợ già ở nhà, nơi này quả thực là tiên cảnh! Ta muốn chọn nàng, còn cả nàng nữa, tất cả đến hầu ta uống rượu."

Bước vào Phong Nguyệt Lâu đâu chỉ có mình Trang Bất Chu, lần này Hồng Lâu đã kéo quá nhiều người từ Thanh Vân Thành vào, rất nhiều người bị kéo vào Hồng Lâu trong lúc ngủ say, đến bây giờ vẫn tưởng rằng mình chỉ đang nằm mơ.

Không ít người vốn dĩ gia cảnh không tốt, ngày thường đều làm những công việc khổ cực nhất, ăn những món ăn đạm bạc nhất, thê tử đương nhiên cũng là dân nữ tầng lớp dưới, dãi dầu mưa nắng, nữ tử nhà bình thường phần lớn đều da dẻ thô ráp, mặt mày vàng vọt. Những gia đình như vậy, ngày thường tằn tiện, chốn phong nguyệt tuyệt đối là nơi ao ước nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Không phải không muốn, mà là trong túi không có tiền.

Muốn cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Bây giờ, lại bị kéo vào Phong Nguyệt Lâu này, những nữ tử trước mắt, người nào người nấy đều là mỹ nhân mà trước kia nằm mơ cũng không dám mơ tới. Giờ đây được nhìn thấy, hơn nữa còn có thể hưởng thụ mà không phải trả bất cứ đồng nào, dục vọng vốn bị đè nén như cỏ dại mọc lên trong lòng, sinh trưởng với tốc độ chóng mặt.

Nào còn có thể khống chế, gã liền gọi mấy người, nhất thời, hai ba thiếu nữ vây quanh, một người rót rượu, một người bóc nho, một người xoa bóp vai ở phía sau, lập tức, gã liền đắm mình trong chốn dịu dàng. Đôi tay không tự chủ được mà trèo non lội suối trên người mấy nữ tử, lưu luyến không rời.

Trong nháy mắt, gã đã say mê đến thần hồn điên đảo, ôm mấy nữ tử kiều mị lên lầu.

Về phần lên lầu làm gì, thì ai cũng biết.

"Giả Lão Tam!"

Trang Bất Chu thấy vậy, liếc mắt liền nhận ra thân phận của gã, đây là một người dân bình thường, ngày thường thật thà chất phác, không ngờ vừa vào Phong Nguyệt Lâu đã lập tức biến thành một bộ dạng khác, sức chống cự với loại cám dỗ này quả thực là không chịu nổi một đòn.

Kết cục của gã, đã có thể thấy trước.

Đắm chìm trong đó, đã không còn thuốc chữa.

Đây chỉ là một trong số đó. Trong Phong Nguyệt Lâu này, hắn thấy đã có không dưới vài trăm nam tử bị đưa vào đây. Vừa bước chân vào, liền có người niềm nở khoản đãi. Nữ tử trong Phong Nguyệt Lâu không vồ vập bám riết, mà yêu mị mặc cho khách nhân tùy ý chọn lựa. Trên sân khấu, vũ nữ đang uyển chuyển múa, điệu múa ấy quả thực câu hồn đoạt phách. Xung quanh có nhạc sư tấu nhạc, trong tiếng nhạc ấy càng ẩn chứa một ma lực khó tả, khi lắng nghe, từng âm từng điệu thấm vào tai.

[Dịch] Bỉ Ngạn Chi Chủ

Thông tin truyện