Truyện

Nhớ Em
Khương Tuệ là một thiếu nữ đáng yêu, nhưng không hiểu sao Trì Yếm lại luôn làm mặt lạnh với, thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn Em trai của anh ta giải thích là vì lúc bé, anh ấy chịu khổ quá nhiều, tính cách trở nên như vậy. Năm 1997 Lúc này... Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo. Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ. Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài. Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất. Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã. Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì. Khương Tuệ thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi. Cô biết Trì Yếm trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào. Nhưng Khương Tuệ lại không biết, cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Trì Yếm. Nghe nói Khương Tuệ năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện. Cũng nghe nói Trì Yếm rất chán ghét Khương Tuệ. Một đêm trung thu nào đó, Trì Yếm khàn cả giọng kêu: “Tuệ Tuệ.” Khương Tuệ hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?” Trăng thanh gió mắt, đêm tối khô ráo. Sau một lúc lâu, Trì Yếm nhắm mắt: “Ừm, Tuệ Tuệ bình an.”

Cô Ấy Thật Mềm
Chỉ cần có nữ minh tinh dám đi dụ hoặc anh, chẳng khác nào tự hủy tương lai. Không lâu sau, ở lễ trao giải Kim Thượng, phát hiện đại gia Phó Thời Lễ mặc tây trang đen, chân đi giày da, tâm ngứa ngáy khó nhịn áp một cô gái lên tường hôn. Xong rồi, còn nhéo nhéo vòng eo cô. Xúc cảm truyền đến lòng bàn tay anh mềm mềm, mịn mịn! Sau đó, anh ghé vào sát vành tai cô, lẩm bẩm cất tiếng: “Thật mềm!” Đôi mắt cô gái hồng hồng, lòng bàn tay đẩy ngực anh, dẩu cái môi bị ai đó hôn đến sưng lên, lên án: “Anh dùng quá sức!” Một mảnh truyền thông phóng viên kinh ngạc đến ngây người: ‘Ai nói Phó Thời Lễ là nam thần cấm dục?’

Thứ Nữ Hữu Độc
Thứ nữ phủ Thừa tướng, chịu khổ tám năm, rốt cuộc cũng được lên làm Hoàng hậu, Phượng lâm thiên hạ. Thế sự khó liệu, phu quân lại nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, phế ngôi vị Hoàng hậu của nàng, bức bách con trai nàng chết! Trong lãnh cung, nàng cắn răng, uống cạn ly rượu độc! Thề với trời, nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối không vào cung, thề không làm Hậu! Thừa tướng phủ, thứ nữ trọng sinh, ác nữ trở về. Mẹ cả ác độc? Diệu kế cho ngươi xuống Hoàng tuyền! Tỷ tỷ giả nhân giả nghĩa? Hung ác xé nát tấm da mỹ nhân! Thứ muội hãm hại? Trực tiếp vứt đến bãi tha ma! Đã không để ta sống an ổn qua ngày, thì ai cũng đừng mong sống! Vốn định cách xa những thứ tai hoạ, càng xa càng tốt, ai ngờ trái tim nam nhân, như kim dưới đáy biển, tìm không thấy, đoán không ra. Nam nhân thề muốn rời xa lại vì nàng mà muốn sống muốn chết. Tử địch đời trước tỏ vẻ thầm mến nàng nhiều năm. Còn bất hạnh hơn là bị một tên tuấn tú nhất trên đời vô lại quấn lấy...

Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
Sau khi sủng văn kết thúc… đương nhiên là chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực rồi Từ khoá tìm kiếm: Nhân vật chính: Bạch Tiểu Tiểu; vai phụ: Mặc Dạ Một câu giới thiệu: chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực Lập ý: Ít đọc mấy bộ ngọt văn vô bổ

Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh
Đây là câu chuyện tình yêu có nhiều bí mật giữa nữ minh tinh và vị Chủ Tịch.Nếu nữ chính đáng yêu và mang một xuất thân bí mật cùng quá khứ đáng thương nam chính tác phẩm này khá bi3n thái và thủ đoạn nhất là đối với nữ chính, nam chính không trừ bất cứ mưu mô nào để cột nữ chính bên cạnh. Nam chính có bệnh tâm lý khó chữa,chỉ có nữ chính mới khiến anh hết bệnh.

Nông Gia Tiểu Nương Tử
Tác giả: Thoại Mai Đường Thể loại: Dị Giới, Truyện Khác Giới thiệu: Diệp Hiểu Mạn hận không thể đánh chết bản thân mình, chỉ bởi vì trong lúc bị người trong ngành hại cửa hàng bị đóng phải về quê rồi cảm thán một câu "vẫn là nông thôn tốt". Kết quả họa từ miệng mà ra nàng phải đến một đất hoang. Vẫn may trong nhà không có bà nương độc ác bủn sỉn, chỉ có lão ngoan đồng gia gia, nãi nãi cần cù, người cha trung thực và nương ôn nhu. Nếu đã đến thì an tâm ở, ít nhất nơi này nàng có thể bổ sung tình thân mà kiếp trước không có, nghèo một chút có sao đâu, lẽ nào còn có thể làm khó được người đến từ thế kỷ 21 như nàng sao. Câu cá bổ sung dinh dưỡng cho người nhà, đan công cụ lập nghiệp, có gì ăn nấy, còn phải xem nàng làm sao dẫn dắt người nhà cùng người trong thôn làm giàu. Thành gia lập nghiệp - có nghiệp tất thành gia, lại tìm một người trong lòng, sinh hai đứa bé, cuộc sống này thật hoàn hảo!

Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh
1. “Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.” “Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.” “Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.” “Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.” Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc được. Trong lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào nữa. Lúc này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần: “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” 2. Ba của cô là người khiếm thính. Ba đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho cô. Ba chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng cô. Năm mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang ngạnh. Sau này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua. Anh càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín chắn. Chỉ có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu ấy. Trong thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có anh. P/s: Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1]. Giới thiệu ngắn gọn: Anh mãi yêu em qua bao năm tháng. Chủ đề: Một đời, một kiếp, một đôi. [1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm (như là nói, hát), luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng (theo Wiki). Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải (acquired). Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé.

Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
VĂN ÁN: Kiều Nam Gia may mắn tìm được Weibo cá nhân của học bá đứng đầu toàn khối, vô cùng kích động, tay chân run rẩy bấm vào nút follow. Bắt đầu con đường viết những bình luận cầu vồng*, vui vẻ làm cẩu liếm** ân cần hỏi han. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ và lòng kiên trì, Kiều Gia Nam không thể làm người ta không chú ý tới cô. Cuối cùng, Nam thần cũng trả lời cô rồi! Nam thần cũng follow Weibo của cô rồi. Nam thần gửi cô cách giải của đề toán nè. Hai người cứ như vậy đến một năm sau, Kiều Nam Gia đột nhiên nhận ra —— Hình như cô follow sai tài khoản?! (°Д°≡°Д°) *** Bách Nhiên chính là một học tra nổi tiếng. Đẹp trai lai lán, tính tình thúi hoắc, thi là chỉ thích nộp giấy trắng, trừ bỏ điểm số thì cái nào cũng nổi bật. Vào một ngày đẹp trời nào đó, có một ai đó không có mắt dám follow tài khoản Weibo riêng tư của cậu. Khi cậu đi thi đấu thì nhắn tin cổ vũ. Khi cậu bị ốm thì nhắn tin quan tâm. Nhắn tin riêng với nhau thì gọi cậu 3 chữ: Bạn học Bách. Vào thời khắc cô độc nhất làm bạn với cậu. Sau một năm, băng giá trong tim cậu cũng phải tan chảy. Tại lễ kỉ niệm trường, Bách Nhiên trơ mắt nhìn Kiều Nam Gia thẹn thùng gọi học sinh đứng đầu khối là bạn học Bách. ……. Mặt Bách Nhiên đen như bao công vậy.