Tàng Thư Viện

[Dịch] Vạn Lần Tăng Phúc: Đồ Đệ Luyện Khí Ta Thành Thánh

#96 Chương 96: Dùng thân phận Chuẩn Thánh áp chế Thánh giả

Trong đại điện, không gian rộng lớn mà trang nghiêm.

Mười hai cây cột trụ vàng tím điêu khắc rồng phượng nâng đỡ vòm điện, trên đó khảm những viên dạ minh châu to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ mà rực rỡ, chiếu sáng cả tòa điện tựa như ban ngày.

Trên bảo tọa chính giữa đối diện cửa điện, một nam tử trung niên vận cẩm bào màu vàng sẫm đang ngồi.

Dung mạo hắn nho nhã, không giận mà uy.

Người này chính là hội trưởng của Thiên Bảo Thương Hội, phụ thân của Tiền Đa Đa, Tiền Vạn Kim.

【Tên: Tiền Vạn Kim】

【Tu vi: Thánh giả sơ giai】

【Thân phận: Hội trưởng Thiên Bảo Thương Hội】

Bước chân của Khương Hằng dừng lại giữa đại điện.

Ánh mắt hắn rơi trên người Tiền Vạn Kim đang ngồi ở bảo tọa.

Ánh mắt của Tiền Vạn Kim cũng đặt trên người Khương Hằng, sâu trong đáy mắt mang theo một tia dò xét.

Hắn có thể cảm nhận được, trên người thanh niên trước mắt này, có một loại cảm giác khiến ngay cả hắn cũng phải tim đập nhanh.

“Tại hạ Tiền Vạn Kim, ra mắt Vương đạo hữu.”

Tiền Vạn Kim chậm rãi mở lời, giọng nói trầm ấm, mang theo khí độ trầm ổn của kẻ đã ở địa vị cao lâu năm.

“Đạo hữu có thể từ xa đến đây, là vinh hạnh cho Thiên Bảo Thương Hội.

“Người đâu, dâng Linh Huyên Trà thượng hạng cho Vương đạo hữu!”

Lời lẽ hắn ôn hòa, như thể mọi chuyện bên ngoài điện vừa rồi chưa từng xảy ra, thể hiện trọn vẹn sự nhiệt tình và độ lượng của chủ nhân.

“Tiền hội trưởng.”

Giọng Khương Hằng không lớn, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong đại điện trống trải, mang theo một tia lạnh lẽo như có như không.

“Màn kịch vừa rồi bên ngoài điện, ngươi không định giải thích một chút sao?”

Lời này vừa thốt ra, không khí trong đại điện dường như lập tức ngưng đọng.

Tiền Đa Đa và Triệu Trường Không đứng một bên, tim như thắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ không tài nào ngờ được, Khương Hằng lại trực tiếp đến vậy, vạch trần lớp giấy cửa sổ này, chất vấn Tiền Vạn Kim ngay trước mặt.

Nụ cười trên mặt Tiền Vạn Kim hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, khẽ cười nói: “Vương đạo hữu nói đùa rồi, đó là đứa cháu do tại hạ quản giáo không nghiêm, ngày thường quen thói kiêu căng, đã mạo phạm đạo hữu, tại hạ đã ra lệnh cấm túc hắn, nhất định sẽ nghiêm trị, cho đạo hữu một lời giải thích thỏa đáng.”

Lời hắn nói không chút sơ hở, vừa phủi sạch quan hệ, lại vừa cho đối phương một lối thoát.

Người bình thường nghe đến đây, hẳn sẽ thuận thế mà cho qua.

Nhưng Khương Hằng, lại không phải người bình thường.

“Vậy sao?”

Khóe môi Khương Hằng cong lên một nụ cười như có như không.

“Bản tọa không thích bị người khác dò xét.

“Nhất là dùng thủ đoạn không ra gì thế này.”

Khoảnh khắc Khương Hằng dứt lời, sâu trong mắt Tiền Vạn Kim, một tia sắc lạnh khó nhận ra chợt lóe lên.

Hắn thân là Thánh giả, chấp chưởng Thiên Bảo Thương Hội trăm năm, địa vị cao quý, quyền lực to lớn.

Hôm nay đã hạ mình như vậy, đối phương lại vẫn không chịu bỏ qua.

Hắn thầm nghĩ: “Người này lai lịch thần bí, thực lực khó lường, nếu không thăm dò rõ nông sâu, vội vàng kết giao, e rằng sẽ rước họa vào cho thương hội. Thôi được, cứ để ta tự mình cân đo xem ngươi nặng nhẹ ra sao!”

Nghĩ đến đây, một luồng uy áp vô hình nhắm thẳng vào Khương Hằng, lặng lẽ tràn ra từ trong cơ thể hắn.

Đó là Thánh uy độc nhất của Thánh giả, thứ uy áp lăng giá trên chúng sinh!

Dưới luồng uy áp này, không khí trở nên đặc quánh, không gian gợn lên những gợn sóng li ti, dạ minh châu trên vòm điện chớp tắt, lúc sáng lúc tối, linh khí trong điện dường như cũng ngưng đọng lại.

Đây, chính là uy thế của Thánh giả!

Tiền Vạn Kim vẫn ngồi trên bảo tọa, thần sắc vẫn ôn hòa, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại mang theo một tia xem xét.

Hắn muốn xem, sự tự tin của vị “Vương đạo hữu” này, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Tuy nhiên, một cảnh tượng ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra.

Khương Hằng đang đứng giữa trung tâm Thánh uy, vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Y bào hắn không hề lay động mảy may, thần sắc không một chút biến đổi, như thể Thánh uy kia, chẳng qua chỉ là làn gió nhẹ lướt qua mặt.

“Đây chính là lời giải thích của ngươi?”

Khương Hằng khẽ lắc đầu, sâu trong mắt lóe lên một tia thất vọng.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Một luồng khí thế bàng bạc cuồn cuộn, từ trong cơ thể hắn bùng lên ngút trời!

Luồng khí thế này, không có cảm giác cao cao tại thượng như của Tiền Vạn Kim, nhưng lại thuần túy hơn, ngưng luyện hơn, bá đạo hơn!

Tựa như một thanh thần kiếm tuyệt thế giấu trong vỏ, giờ khắc này bỗng nhiên tuốt khỏi vỏ, sắc bén lộ rõ.

Ầm!

Hai luồng uy áp vô hình, ầm ầm va chạm giữa đại điện!

Không gian trong đại điện, lấy hai người làm trung tâm, kịch liệt vặn vẹo, hư không xuất hiện từng vết nứt nhỏ li ti, lan nhanh như mạng nhện.

Mười hai cây cột trụ vàng tím điêu khắc rồng phượng, phát ra tiếng ong ong nặng nề!

Tiền Đa Đa và Triệu Trường Không bị dư ba của cuộc đối đầu quét trúng, như bị sét đánh, khẽ hừ một tiếng, đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, chật vật bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào bức tường xa xa, trong mắt chỉ còn lại sự kinh hãi vô tận.

Trên bảo tọa, khuôn mặt nho nhã ôn hòa của Tiền Vạn Kim, cuối cùng huyết sắc cũng rút sạch, hóa thành một mảnh trắng bệch!

Cơ bắp trên mặt hắn co giật kịch liệt, mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra trên trán, thấm ướt thái dương trong nháy mắt.

Hắn kinh hãi phát hiện, Thánh uy của mình, trước luồng khí thế của đối phương, lại chỉ có thể miễn cưỡng chống cự!

“...”

Tiền Vạn Kim đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, bảo tọa dưới thân “rắc” một tiếng, lập tức phủ đầy vết nứt.

Ánh mắt hắn nhìn Khương Hằng, đã từ sự dò xét ban đầu, biến thành sự kinh hãi và khó tin tột độ!

Cảnh giới của đối phương vượt xa hắn.

Đại Thánh?

Vừa nghĩ đến khả năng này, một luồng hàn ý khó tả xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Hôm nay, hắn rốt cuộc đã chọc phải một tồn tại khủng bố đến nhường nào!

“Bây giờ, Tiền hội trưởng đã sẵn lòng cho bản tọa một lời giải thích thỏa đáng chưa?”

Giọng Khương Hằng vẫn bình thản, nhưng lọt vào tai Tiền Vạn Kim, lại không khác gì sấm sét giữa trời quang.

Hắn thu hồi khí thế, áp lực ngột ngạt trong đại điện lập tức tan biến.

Nhưng áp lực trong lòng Tiền Vạn Kim, lại đạt đến đỉnh điểm chưa từng có.

Lúc này, trong lòng Khương Hằng cũng chấn động, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ rệt đến vậy, sự tăng tiến mà Hỗn Độn Thể mang lại cho mình lớn đến nhường nào.

“Phịch!”

Không chút do dự, dưới ánh mắt kinh hãi của Tiền Đa Đa và Triệu Trường Không.

Hội trưởng Thiên Bảo Thương Hội, Thánh giả Tiền Vạn Kim, đối diện Khương Hằng, hai đầu gối mềm nhũn, lại thẳng tắp quỳ xuống.

Trán nặng nề đập xuống đất.

“Tiền bối bớt giận!”

Trong giọng nói của hắn, không còn nửa phần uy nghiêm của hội trưởng, chỉ còn lại sự hoảng sợ và kính sợ.

“Là tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm tiền bối, mong tiền bối tha tội!”

[Dịch] Vạn Lần Tăng Phúc: Đồ Đệ Luyện Khí Ta Thành Thánh

Thông tin truyện