Tàng Thư Viện

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

#96 Chương 96: Trêu chó vàng, ké bữa cơm chiều

Ve kêu.

Râm ran.

Tiếng ve sầu ồn ào không ngớt vang lên trên đỉnh đầu.

Từ Trường Thanh tựa lưng vào cây dương, miệng ngậm một cọng cỏ xanh.

Răng khẽ cắn, vị đắng chát lập tức lan tỏa trong khoang miệng.

Vậy mà hắn chẳng những không nhổ đi, ngược lại còn từ từ thưởng thức.

Vượng Vượng ngồi xổm phía trước, đầu ngửa ra sau, ánh mắt điên cuồng ra hiệu.

Từ Trường Thanh thấy vậy, lười biếng nâng tay trái lên, đặt trên đầu nó, nhưng không hề hạ xuống, mà cách khoảng ba tấc, ra vẻ vuốt ve.

Do bản năng và tin tưởng, Vượng Vượng híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Ngay cả đuôi cũng bắt đầu vẫy qua vẫy lại, để lộ niềm vui trong lòng.

Thế nhưng, niềm vui chưa kéo dài được ba giây, nó bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng chủ nhân đang dùng tay vuốt ve, nhưng tại sao lại không có chút cảm giác nào?

Cái khoái cảm khi da đầu, lông tóc được mơn trớn lại không hề xuất hiện.

Mang theo nghi hoặc, nó quay đầu nhìn lại.

Từ Trường Thanh vẫn duy trì tư thế vuốt ve, trông không có vấn đề gì.

Lập tức, Vượng Vượng bắt đầu tự hoài nghi.

Có phải tư thế thức dậy không đúng?

Có phải vừa rồi chưa ăn no?

Có phải đang buồn ngủ?

Trong cái đầu nhỏ bé, tràn ngập những dấu hỏi thật lớn.

Ngay lúc này, nó vô tình ngẩng đầu lên, lập tức ngây người.

Lòng bàn tay của Từ Trường Thanh tuy có động tác vuốt ve, nhưng căn bản chẳng hề hạ xuống.

“Gâu gâu!”

Nhận ra mình bị lừa, Vượng Vượng tức giận sủa vang.

Từ Trường Thanh nhếch miệng cười: “Ha ha ha... chó ngốc!”

Một người một chó trêu đùa nhau một lúc.

Bỗng nhiên, Từ Trường Thanh cảm nhận được linh khí trong Khí Hải dần cạn kiệt.

Hắn biết việc bồi dưỡng Thanh Liên Lĩnh Vực hôm nay sắp kết thúc.

Vì vậy, hắn đứng dậy từ dưới bóng cây dương, từng bước đi về phía linh điền nhị phẩm.

Vào mùa hạ, nắng gắt thiêu đốt cộng thêm thiếu nước.

Linh thực sẽ rơi vào trạng thái uể oải.

Nếu là con người, chính là lười biếng, uể oải, không có sức lực.

Chỉ đơn thuần bổ sung nước thì cũng có tác dụng, nhưng không nhiều.

Đây là tình huống bình thường, thuộc giai đoạn bắt buộc phải trải qua trong mùa hạ.

Ngay cả linh thực biến dị dưới chân núi đá, tuy không bị mặt trời thiêu đốt, nhưng vẫn sẽ xuất hiện trạng thái này, chỉ là triệu chứng nhẹ hơn một chút.

May mắn là, nhờ có sự trợ giúp của Thanh Liên Lĩnh Vực, nên những linh thực này không cần thời gian trưởng thành quá dài.

Theo tình hình hiện tại, khoảng chừng hai tháng nữa là có thể thu hoạch.

Từ Trường Thanh vươn tay, Bạn Sinh Thanh Liên bay về trong tay hắn, hắn không khỏi nói: “Khoảng thời gian này, hầu như ngày nào ta cũng tiêu hao cạn kiệt linh lực trong Khí Hải, không ngờ thực lực lại tăng tiến.”

So với lúc vừa đột phá Trúc Cơ sơ kỳ.

Linh lực trong Khí Hải đã từ một giọt, tăng lên năm giọt.

Bất kể số lượng, chất lượng, nồng độ đều có sự nâng cao nhất định.

Hiện giờ, khát vọng về cảnh giới của Từ Trường Thanh đã không còn mãnh liệt như thời Luyện Khí kỳ.

“Kẻ thù” duy nhất là Trương Nhị đã được xử lý.

Mà sau đó, cuộc điều tra của tiên tông và Trương gia cũng đều không đi đến đâu.

Bây giờ chỉ cần chăm chỉ trồng trọt, mọi chuyện ắt sẽ nước chảy thành sông.

Lúc này, trong túi trữ vật nhỏ truyền đến chấn động.

Từ Trường Thanh nhanh chóng lấy ra một tấm thông tấn phù đang lóe sáng.

“Ta nghe.”

“Từ sư đệ, ngươi có phải đã quên chuyện gì rồi không?”

“Quên chuyện gì?”

“Ngươi lúc trước đã hứa giúp ta thu hoạch 【Thải Lan】 mà.”

“Đâu chỉ là quên, chuyện này đã qua hơn nửa năm rồi.”

“Thải Lan đã chín, ngươi có đến không?”

“Được, ta lát nữa sẽ qua!”

Sau đó, Từ Trường Thanh bỏ thông tấn phù vào túi trữ vật nhỏ.

Nếu không phải Lý sư huynh nhắc nhở, chuyện này hắn đã sớm quên mất.

Cả ngày ở nhà, chăm sóc mảnh đất một mẫu ba phần của mình.

Đôi khi, thật sự không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

Nhìn nhật quỹ, đã là giờ Mùi buổi chiều.

Tương đương với ba giờ chiều ở kiếp trước.

Nói sớm không sớm, nói muộn không muộn.

Từ Trường Thanh không lập tức lên đường, ngược lại trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh.

Giờ này mà đi, trời còn chưa tối đã gặt xong 【Thải Lan】.

Nếu đi muộn một chút, đợi khi xong việc trời đã tối.

Đến lúc đó, Lý sư huynh chẳng lẽ lại không mời một bữa cơm tối hay sao.

Vì vậy, Từ Trường Thanh cứ thế trêu chó bắt gà, cố ý kéo dài đến giờ Thân, lúc này mới điều khiển con hạc giấy rách nát bay về phía linh điền của Lý Tam Tài.

Khi đến nơi, mặt trời đã ngả về tây.

Nhiệt độ cũng không còn gay gắt.

Nơi của Lý Tam Tài không khác mấy so với trước đây.

Hai mảnh linh điền lớn bằng nhau nằm cạnh nhau.

Một bên trồng linh đạo.

Một bên trồng Thải Lan.

Tuy nhiên, trong đám linh đạo bên trái, có một cây linh đạo biến dị màu vàng kim vô cùng bắt mắt.

Hiển nhiên chính là cây mà Từ Trường Thanh đã bán đi lúc trước.

Xem ra, y chăm sóc rất tốt.

So với trước đây càng thêm căng mẩy.

Thậm chí, để không cho linh đạo bình thường xung quanh tranh đoạt dinh dưỡng của linh đạo biến dị.

Lý Tam Tài còn dọn dẹp sạch sẽ một khu vực nhỏ.

Toàn bộ linh đạo đã trồng trước đó đều bị nhổ tận gốc.

“Sao lại đến muộn thế?”

Lý Tam Tài rất không hiểu.

Từ Trường Thanh đã sớm nghĩ ra cớ: “Sư huynh biết đấy, nhà ta nuôi một con chó vàng, tên này cứ chạy lung tung khắp nơi, ta tìm nửa ngày mới thấy.”

Lý Tam Tài nghe xong không nghi ngờ gì, giục: “Vậy đừng chậm trễ nữa, mau bắt đầu đi.”

“Được.”

Từ Trường Thanh lấy liêm đao ra, bước tới.

Vẫn là quy tắc cũ, trước tiên cẩn thận cảm nhận một chút.

Trước đây hắn thường thôi động Trường Thanh Quyết.

Còn bây giờ, linh thức lại dễ dùng hơn.

Chẳng những tinh tế đến từng chi tiết, còn có thể đóng vai trò rèn luyện.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là vẫn có thể cảm nhận được thông tin.

【Thải Lan】

【Đã trưởng thành】

【Không tổn hại】

【Linh khí sung túc】

【Hôm nay chất lượng tốt】

【Hai ngày sau cực phẩm】

Nếu Từ Trường Thanh không nhớ nhầm, lần trước khi giúp thu hoạch.

Dường như là 【Ba ngày sau cực phẩm】.

Nói cách khác, trải qua hơn nửa năm nay.

Trường Thanh Quyết hoặc Mộc Linh Bồi Dưỡng Thuật của Lý Tam Tài, hẳn là lại có tiến bộ.

Xem ra, ngày thu hoạch Thải Lan cực phẩm đã không còn xa.

【Thu hoạch 1 cây “Thải Lan chất lượng tốt”, tuổi thọ +5 ngày】

【Thu hoạch 1 cây “Thải Lan chất lượng tốt”, tuổi thọ +5 ngày】

【Thu hoạch 1 cây “Thải Lan chất lượng tốt”, tuổi thọ +5 ngày】

Theo thời gian trôi đi, ánh sáng mặt trời càng lúc càng vàng vọt.

Từ Trường Thanh chẳng những không vội vàng, ngược lại còn cố ý làm chậm nhịp độ.

Mãi đến khi phía tây chỉ còn lại ánh tà dương yếu ớt, hắn mới thu hoạch cây Thải Lan cuối cùng.

Lần này thu được tuổi thọ là 【5575 ngày】, nhiều hơn lần trước vài ngày.

Nhưng nhìn chung vẫn là 15 năm, không khác biệt mấy.

Hiện giờ, tổng tuổi thọ đã đạt 【127056 ngày】.

Tức là 348 năm.

Phải biết rằng, một tu sĩ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn.

Tuổi thọ cũng chỉ hơn hai trăm năm.

Tuy tuổi thọ của tu sĩ Mộc linh căn có lâu hơn một chút.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ khoảng ba trăm năm.

Vì vậy, riêng về mặt tuổi thọ, Từ Trường Thanh đã vượt qua tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

“Xong rồi?”

Giọng Lý Tam Tài vang lên từ cửa nhà đá.

Từ Trường Thanh từng bước từ linh điền đi lên bờ ruộng, rồi trả lời: “Xong rồi.”

Lý Tam Tài vẫy tay: “Vậy lại đây ăn cơm đi.”

Từ Trường Thanh lập tức sáng mắt.

Mình trì hoãn lâu như vậy, chẳng phải là vì bữa cơm tối này sao.

Tuy nhiên, khi bước vào phòng khách nhìn thấy thức ăn trên bàn đá.

Cả người hắn đều sững sờ.

Trên bàn ăn chỉ có một chậu cháo lớn nấu bằng linh mễ.

Một vò linh mễ tửu nhị phẩm lấy từ chỗ hắn.

Ngay cả một đĩa dưa muối cũng không có!!

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

Thông tin truyện