Tàng Thư Viện

[Dịch] Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh

#79 Chương 79: Kết thúc (1)

Vòng hai của kỳ thi Võ Khoa kết thúc, các thí sinh nối đuôi nhau đi ra.

Có người vui mừng có kẻ ưu sầu, thực lực mạnh yếu, thể hiện tốt xấu ra sao, trong lòng mỗi người đều đã có cán cân tự đong đếm.

Trần Khánh, La Thiến, Trịnh Tử Kiều và những người khác vội vã trở về Chu Viện.

Vừa bước vào cổng viện, một cảm giác nặng nề, ngột ngạt liền ập đến, không khí dường như đông cứng lại.

“Tần sư đệ đâu rồi?”

La Thiến cau đôi mày liễu, cất tiếng hỏi trước tiên, ánh mắt lướt qua mọi người trong viện: “Bây giờ hắn thế nào rồi?”

Không chỉ La Thiến, các đệ tử khác vừa từ Võ Khoa trở về cũng đồng loạt đưa mắt hỏi han.

Tề Văn Hàn sắc mặt nặng nề, lắc đầu: “Tần sư đệ ngay vòng đầu tiên đã gặp phải Cao Thịnh của Tùng Phong võ quán, bị đánh trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Chu sư muội đang chăm sóc, sư phụ còn mời Phó đại phu của Nhân Hòa Đường, Đường đại phu của Cửu Hoa Đường, mấy vị danh y đều đang ở bên trong.”

“Cái gì!?”

La Thiến thất thanh kinh hô, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Các đệ tử trong viện không ai không hít một hơi khí lạnh, đặc biệt là những người mới nhập môn lại càng kinh hãi khôn xiết.

Tần Liệt là ai? Đó là thiên tài chói lọi nhất Chu Viện hiện nay, là đệ tử quan môn của sư phụ Chu Lương, người thừa kế y bát mà ông dốc lòng bồi dưỡng.

Nhập môn chưa đầy một năm đã bước vào cảnh giới ám kình, tiền đồ vô lượng.

Một nhân vật như vậy mà lại bị người ta đả thương đến mức này trên võ đài?

Thua rồi, hơn nữa còn là một trận thảm bại.

Điều này có nghĩa là đánh giá Võ Khoa chắc chắn sẽ rất thấp, gần như tuyên bố con đường công danh lần này đã không còn hy vọng.

Điều khiến người ta đau lòng hơn là vết thương nặng như vậy, trong thời gian ngắn làm sao có thể hồi phục? Cơ hội đột phá hóa kình, liệu có phải đã chấm dứt từ đây?

Một đệ tử mới không nhịn được bèn hỏi nhỏ: “Vậy… vậy Cao Thịnh đó có lai lịch gì?”

Có thể đánh Tần Liệt đến tàn phế, đây phải là nhân vật cỡ nào?

Chuyện này thật sự quá bất ngờ!

Tề Văn Hàn thở dài một hơi: “Kẻ này cũng là một thiên tài, luyện võ chưa đầy một năm mà nay đã là ám kình viên mãn. Trước đây hắn vẫn luôn khổ luyện ở Tùng Phong võ quán, bị Tùng Phong võ quán ém nhẹm nên danh tiếng không vang xa mà thôi.”

Tôn Thuận trầm ngâm một lát, giọng điệu nặng nề: “Tùng Phong quán chủ Thạch Văn Sơn có oán thù sâu đậm với sư phụ. Thiên tư của Cao Thịnh này, e rằng còn hơn Tần sư đệ nửa phần. Lần này hắn ra tay nặng như vậy, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc chắn là nhắm vào Chu Viện chúng ta!”

“Còn lợi hại hơn cả Tần sư huynh sao?”

“Chuyện này… sao có thể chứ?”

“Tần sư huynh đúng là tai bay vạ gió mà!”

“Sao lại đụng phải người của Tùng Phong võ quán chứ…”

“Mối thù giữa Thạch Văn Sơn và sư phụ, lần này e là…”

Các đệ tử ghé tai nhau bàn tán xôn xao, trong sự kinh ngạc lại xen lẫn thêm lo lắng.

Núi này cao còn có núi khác cao hơn, trên thiên tài còn có thiên tài khác.

Trần Khánh chau mày, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Hành động này của Cao Thịnh lại giúp hắn bớt đi một phiền phức.

Thế nhưng, sự việc thật sự trùng hợp đến vậy sao? Cao Thịnh bốc thăm, sao lại vừa hay đối đầu với Tần Liệt? Người khác có thể cho là do vận may, nhưng Trần Khánh lại ngửi thấy một mùi vị khác.

Những năm trước Võ Khoa do Đô úy chủ trì, năm nay lại đổi thành Huyện lệnh.

Mà vị Huyện lệnh này lại qua lại thân thiết với Chu gia và La gia trong Ngũ đại tộc.

“Xem ra cây đại thụ Đô úy này đón gió lớn quá, Tần Liệt… cuối cùng cũng không chống đỡ nổi đầu sóng ngọn gió này rồi.”

Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ sâu xa hơn lóe lên trong đầu Trần Khánh: Nếu như Cao Thịnh này nhắm vào mình thì sao?

Nghĩ đến đây, chuông báo động trong lòng Trần Khánh vang lên inh ỏi.

Tuy bây giờ hắn đã bước vào ám kình, Thông Tí Quyền cũng đã đạt đến đại thành, nhưng càng leo lên cao, những ánh mắt trong bóng tối lại càng nhiều.

Chỉ cần bước sai một bước, chính là kết cục tan xương nát thịt, trở thành đá lót đường cho kẻ khác.

“Tích lũy thực lực, không thể chậm trễ. Bài tẩy… phải giữ lại nhiều thêm một chút nữa. Phải vững, nhất định phải vững vàng!”

Trần Khánh thầm nhắc nhở bản thân, hắn tuyệt đối không cho phép mình đi vào vết xe đổ của Tần Liệt.

Sắc mặt La Thiến biến đổi không ngừng, nàng mím môi không nói.

Các đệ tử Chu Viện mỗi người một vẻ, có kẻ hả hê, có người lắc đầu thở dài, lòng người dao động.

Trịnh Tử Kiều từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, cố gắng nặn ra vài phần đồng cảm, nhưng vẻ khoái trá sâu trong đáy mắt lại không tài nào che giấu được.

Nếu không phải đang ở trong viện, có lẽ hắn đã cười phá lên rồi.

Tên chân lấm tay bùn Tần Liệt này khiến hắn mất hết mặt mũi, bây giờ cuối cùng cũng gặp báo ứng!

“Trịnh sư đệ…” Tôn Thuận cau mày, định nói lại thôi.

Trịnh Tử Kiều liếc mắt về phía hậu viện, giọng nói mang theo một tia hả hê khó nhận ra: “Tần sư đệ thân là đệ tử quan môn của sư phụ, thay sư phụ đỡ đòn chịu nạn, cũng là lẽ đương nhiên thôi. Thua Cao Thịnh, nói cho cùng vẫn là tài nghệ không bằng người.”

Hắn ngừng một chút, giọng điệu “lo lắng” nói tiếp: “Sư phụ lần này e là tức giận không nhẹ đâu. Bao nhiêu tâm huyết, tất cả… hê hê. Những ngày tháng sau này, e là không dễ chịu rồi.”

[Dịch] Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh

Thông tin truyện